Select Menu

Top

Được tạo bởi Blogger.

Bài đăng nổi bật

Hết yêu

Hết yêu rồi người ấy có buồn không? Không buồn, chẳng vui, cũng không còn day dứt nữa. Không trăn trở hằng đêm, không c...

Tìm kiếm Blog này

random posts

Giới thiệu bản thân

Comments

Thơ tình

Ảnh

Thơ cc

Văn

Phật Pháp

Sưu tầm

Nhạc yêu thích


Chẳng biết tự bao giờ em làm bạn với cô đơn

Chỉ biết từ lâu rồi khi còn là cô gái nhỏ

Cha mẹ bất hoà, nhà như không bếp lửa

Năm tháng tuổi thơ luôn chỉ có nửa vầng trăng.

Chẳng biết từ bao giờ em ngại nói năng

Mọi vui buồn ngại tìm người chia sẻ

Em trở nên ngày một lặng lẽ

Xa lánh bạn bè và cả những cuộc chơi.

Hết phổ thông em phải bước vào đời

Tuổi đôi mươi không ngơi tay làm việc

Vì gia đình, thanh xuân em không tiếc

Không đàn đúm tiệc tùng, cũng chẳng có người thương.

Năm tháng trôi nhanh mang đi sắc hương

Và bệnh tật dường như tranh nhau đến

Cơ cực kiếm tiền giữa những chén cơm nuốt nghẹn

Chẳng có ai chia sẻ em đành làm bạn với cô đơn...

#MạnhGiao

29-10-2018   23:30



Sẽ có một ngày em hết yêu anh
Như lá trên cành hết mầu xanh hy vọng
Em sẽ thôi hàng ngày trông ngóng
Đợi anh trả lời sau tin nhắn của em.

Sẽ có ngày trong tiếng nhạc dịu êm
Em dạo bước thấy trong lòng thanh thản
Không giận hờn không nhớ nhung khao khát
Không còn những thời khắc chơi vơi.

Cuộc đời ngắn ngủi lắm anh ơi
Em sẽ thôi chờ từ anh một lời âu yếm
Em sẽ yêu lại bản thân, sẽ lại rạng ngời kiêu hãnh
Xin gửi anh lời chúc phúc như một lời chia tay.

#MạnhGiao
October 27 at 3:50 AM · 2018


Đã nhiều năm tôi sống cách công viên chỉ hơn trăm bước chân. Hàng ngày tôi lái xe trên con đường cạnh công viên ít nhất hai lần, trừ những khi đi công tác xa. Rất nhiều lần tôi đi dạo ngang dọc khắp công viên, mắt nhìn lơ đãng mọi vật...

Tôi chẳng hề để ý hàng năm, tại một góc nào đó của công viên, trong khoảng khắc ngắn ngủi vài ngày, thậm chí chỉ 1 ngày, thu vàng khoác chiếc áo lộng lẫy lướt qua công viên, không hẹn trước, lặng lẽ, có chăng chỉ xào xạc nhẹ nhàng như tiếng người con gái thì thào bên tai người yêu...

Cho đến một ngày, nhìn thấy bức ảnh của ai đó chụp góc công viên quen thuộc, tôi mới ngỡ ngàng - à, thì ra ta đã bỏ lỡ...

Giống như trong cuộc đời. Chúng ta thường bỏ lỡ rất nhiều khoảng khắc có thể làm ta rung động. Ta thường thấy nhau khi đang vội vã, đăm chiêu, cau có, quần áo lôi thôi, mải nghe điện thoại, đang to tiếng với ai đó, đang thanh minh xin lỗi người nào đó... những khoảng khắc thật khó mang lại cảm
tình cho người khác.

Bởi vậy khi ta rung động với ai đó, người đời gọi là gặp đúng người, đúng thời điểm, còn nhà Phật chỉ gói gọn trong một chữ DUYÊN.

Chữ Duyên thật bao la, vi diệu. Không những chỉ giữa người với người, mà ngay một cảnh đẹp cũng phải có duyên mới thấy.

Vậy nên, hãy trân trọng tất cả những gì có duyên gặp được...

#MạnhGiao

October 18 at 9:36 PM 2018


Có những lời nói dối ngọt ngào
Nghe vô lý nhưng làm sao vẫn thích
Vẫn muốn nghe dù biết người ta đóng kịch
Ta chìm trong nghịch cảnh đời thường.

Có những lời đường mật dễ thương
Ta nghe như uống vào lòng từng giọt
Cảm nhận say sưa dư âm vị ngọt
Biết đâu là bèo bọt chóng tan.

Có những lời nhận xét khô khan
Đôi khi khó nghe từ bạn bè, thân quyến
Ta không muốn nghe, chỉ tìm lời bao biện
Chuyện qua rồi ta mới biết mình sai.

#MạnhGiao
22-09-2018

Tôi vừa thấy những cánh hoa ngọc lan
Bỗng ùa về trong tôi lan man kỷ niệm
Thuở học trò êm đềm mặc dù không đủ ăn đủ mặc
Cơ cực trôi nhanh như bụi dưới mưa rào

Tôi nhớ ngọc lan toả bóng bên bờ ao
Hương thơm ngọt ngào đưa tôi vào giấc ngủ
Tôi mỉm cười trong mơ khi ủ ngọc lan giữa những trang vở
Của cô bé bàn bên trước lúc tan học trở về nhà

Kể từ đó bao năm đã trôi qua
Tôi vẫn kiếm tìm một người như bông hoa thuở ấy
Đẹp nao lòng và ngát hương như vậy
Nhưng tìm mãi tìm hoài chẳng thấy người đâu...

#MạnhGiao
5-10-2018