Select Menu

Top

Được tạo bởi Blogger.

Bài đăng nổi bật

Hết yêu

Hết yêu rồi người ấy có buồn không? Không buồn, chẳng vui, cũng không còn day dứt nữa. Không trăn trở hằng đêm, không c...

Tìm kiếm Blog này

random posts

Giới thiệu bản thân

Comments

Thơ tình

Ảnh

Thơ cc

Văn

Phật Pháp

Sưu tầm

Nhạc yêu thích


Những ngày này cô ấy lạnh hơn
Cái rét căm căm làm hai tay tím ngắt
Cơn sốt bên trong làm cô run bần bật
Nhưng vẫn phải gắng sức đi làm.

Những ngày này năm mới gần sang
Việc gia đình cô phải lo sớm tối
Có nhiều lúc cô tưởng không chịu nổi
Nhưng vẫn cố sức mình mang tết về cho những người thân.

Những ngày này cô luôn thấy bần thần
Nhất là khi đêm về sau một ngày mệt nhọc
Thân thể rã rời và trong lòng muốn khóc
Cô thiếp đi trong giấc ngủ đến gần.

Những ngày này cô ấy dễ tủi thân
Bởi những đau khổ trong tâm chẳng ai biết đến
Bởi những cảnh éo le cô chẳng hề hẹn
Làm cho cô bao lần nước mắt tuôn rơi.

Những ngày này trong lúc tàn hơi
Cô thầm mong có một người chia sẻ
Mong được ngả đầu vào vai ai mạnh mẽ
Và thoảng nghe trong đầu tiếng ai nói “thương em”.

19 Tháng 12 lúc 22:51

Mình gặp nhau đi
Chẳng cần hôn cũng chẳng cần ôm
Chỉ cần thấy những lo âu ẩn sau đáy mắt
Chỉ cần nhìn nhau và nắm tay nhau thật chặt
Và im lặng bên nhau.

Mình gặp nhau đi
Chẳng cần những dòng thư mang trên những lời có cánh
Chẳng cần những câu nói thề sông hẹn biển
Chỉ cần những phút tĩnh lặng 
Trên nền nhạc dịu êm.

Mình gặp nhau đi
Chẳng cần những party ầm ĩ
Những rạp chiếu phim tân kỳ
Chỉ cần hai đứa bên nhau
Trong mùi hương của tóc và tiếng thở dài.

Mình gặp nhau đi
Hãy đặt xuống một bên gánh nặng ký ức
Đừng vội mang gánh nặng tương lai
Cùng nhau uống cạn ly rượu NGÀY HÔM NAY
Như lời ca "It's now or never".

10-12-2017 02:12

Anh chờ em nơi phía cuối con đường

Nơi kết thúc những bụi cây nho nhỏ

Nơi phía xa chân trời rộng mở

Và gió chiều thoang thoảng hương bay.

Anh muốn đứng bên em tay trong tay

Tiếng chim hót thay cho lời muốn nói

Sóng biển rì rầm như đang vẫy gọi

Như tình yêu muôn thuở sóng vỗ vô bờ.

Em cách xa anh sau lớp bụi nghi ngờ

Mải tìm vui trong những trò chơi cuộc sống

Say sưa ngắm những lâu đài bong bóng

Gặt hái đắng cay từ những quả ngọt mọc dại ven đường.

Anh đứng đây nơi ngọn triều cường

Em đâu thấy bởi bụi đời che lấp

Em cũng đâu thấy biển trời lồng lộng

Nơi anh đợi em phía cuối con đường.

#MạnhGiao
18 Tháng 12 lúc 4:05

Có những nỗi buồn chẳng biết kể cùng ai
Có những cơn say chỉ để quên đi nỗi nhớ
Có những chuyến đi chỉ để quên một thuở
Có những Duyên không biết Nợ từ kiếp nào.

Có những vì sao không bao giờ lạc
Giữa muôn trùng sao sáng trong đêm
Có những tiếng chim vọng mãi trong tim
Như âm thanh của những lời ân ái.

Có những mùi hương làm người đi ngoái lại
Muốn đi theo để hít thở hương nồng
Có những dáng hình như hằng ước mong
Tự vẽ trong lòng mỗi khi chiều xuống.

Có những đôi mắt như của Medusa
Làm người ta bỗng nhiên hoá đá
Có những bờ vai mảnh mai thon thả
Nhưng gánh cả cuộc đời mong manh.

Có những vấn vương chẳng thể nào quên
Mặc dù chẳng biết từ đâu nó đến
Bỗng nhiên từ hư vô xuất hiện
Và rồi đêm ngày day dứt trong tâm.

13 Tháng 12 lúc 0:59

Chị xinh chị đẹp mẹ chị cho
Chị giỏi vài thứ tự chị lo 
Cớ sao các bé lại nhòm ngó
Nói xấu sau lưng, đồ mặt mo!

Chị có cái đẹp và cái hay
Có cả cái dở, cái không hay
Chị biết rõ mà, không cần kháy
Nói cạnh được chi đồ mặt dày?

Chị có cái nhỏ và cái to
Cái nhỏ đ. cần làm thành to
Cái to các bé mơ chẳng có
Xầm xì chi lắm chẳng hay ho.

Hôm nay chị vui, nói ôn tồn
Làm bài thơ này cho kẻ khôn
Còn nói xấu nữa lo mà trốn
Chị điên chị tát sml.

MG
5 Tháng 12 2017


Tôi vốn là một kẻ tin người.
Với tính cả tin của mình tôi đã nhận được nhiều bài học từ cuộc sống.
Bài học đầu tiên nhận được lúc tôi còn bé tí, khi đang học tiểu học. Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in cái ngày ấy.

Từ nhà đến trường tôi phải đi vòng qua một cánh ruộng nước. Con đường làng uốn lượn mềm mại vòng qua quá nửa thửa ruộng.
Tôi nhớ mùa gặt về hương lúa thơm ngào ngạt mỗi khi tôi trên đường đến trường hoặc về nhà, vừa đi vừa đá mấy cây hoa dại ven đường, hoặc đuổi theo chộp mấy con châu chấu. Tiếng chim cu gáy thoảng bay trong gió...
Hôm đó là sau vụ gặt. Cánh ruộng nước chỉ còn trơ những gốc rạ. Tôi và thằng bạn đang trên đường về nhà.
Khi tới chỗ cánh ruộng nước thằng bạn nảy ra sáng kiến:
- Tao với mày cởi dép lội tắt ruộng về cho nhanh, chứ đi vòng lâu lắm.
Tôi tán thành ngay vì thấy ý nó cũng hay hay.
Rồi xăng xái xắn quần, bỏ dép vào ba lô, lội phăng xuống ruộng, bùn ngập tới đầu gối.
Đi được khoảng chục bước tôi thấy có gì sai sai vì sau lưng yên ắng quá, không thấy tiếng bước chân lội bùn ộp oạp của thằng bạn. Ngoảng lại thấy nó vẫn đứng trên bờ và không có vẻ gì sắp bước xuống ruộng.
Tôi hỏi:
- Ơ thế mày còn đứng đấy làm gì?
Nó trả lời:
- Thôi tao không lội ruộng đâu, nhiều bùn quá. Mày cứ đi qua ruộng đi, còn tao đi trên bờ xem đường nào nhanh hơn.
Nói xong nó cất bước theo đường cũ.
Còn tôi cắm đầu lội bùn tiếp, trong đầu cứ nghĩ mãi: sao lại thế nhỉ?

Sau này tôi gặp rất nhiều trường hợp tương tự.
Tôi cứ tin người, sống chân thành như bản tính của mình, và cứ bị lừa. Chẳng bao giờ rút kinh nghiệm được vì mỗi lần bị lừa một kiểu khác nhau.
Vì bản tính quá nhạy cảm, tôi cảm thấy tổn thương nhiều khi không phải do sự lừa dối, mà chỉ đơn thuần là một sự thất hứa, một sự đối xử không công bằng của ai đó, nhất là nếu người đó giữ một vị trí đặc biệt trong tình cảm của mình. Trong trường hợp đó, lấy lại ổn định tâm lý thật không dễ dàng.
Mỗi lần bị tổn thương, sau những phản ứng tâm lý bột phát nhất thời, tôi thường trở lại im lặng. Tôi ít nó dần, ít bạn dần, ngày càng cô độc.

Trong cuộc sống ta luôn phải tiếp xúc với những khó chịu, buồn bực, bất công, vô lý...
Ta cần phải chấp nhận sự thật là con người là như vậy, xã hội là như vậy, cuộc sống là như vậy. Nó diễn ra không bởi sự cố ý, mà là quy luật nó như thế và ta không thể bắt chúng diễn ra như ý mình muốn.
Hoặc là chấp nhận thực tế và vui vẻ sống với những gì mình nhận được, hoặc là cứ triền miên trách người, hận đời và đau khổ tới lúc chết.

Trong một buổi thiền tại một ngôi chùa, các sư đệ tử phàn nàn với sư thầy Ajahn Chah:
Thưa sư phụ, xóm bên họ đang có đám cưới, tiếng nhạc tiếng ca hát quấy rầy chúng con quá, không thể nào ngồi thiền được.
Sư Ajahn Chah đáp:
- Không phải tiếng ca hát quấy rầy các sư, mà là chính các sư quấy rầy tiếng ca hát.