Có một chiều thu mưa lạnh rơi
Hành lang bệnh viện vắng hoe người
Đèn soi leo lét mờ khi tỏ
Những bóng người đi chẳng nói cười.
Ngồi trên ghế lạnh một mình tôi
Xung quanh chẳng có bóng ai ngồi
Xa xa ai đó ngồi xe đẩy
Tịch mịch trong lòng thật đơn côi.
Tôi ngắm những mảnh đời quanh tôi
Sầu bi khổ não khóc vui cười
Đau đớn trên thân và trong dạ
Chả lẽ đời này có thế thôi?
#MạnhGiao
22-09-2017. Trong bệnh viện
Không có nhận xét nào