Có những người ta không thể nào quên
Cho dù họ có làm gì khiến ta đau đớn
Có lẽ sự đau là do ta vọng tưởng
Còn với người ta, họ làm thế quen rồi.
Có những ban mai tỉnh dậy trong bồi hồi
Cố quen rằng tình cảm xưa đã mất
Cố chấp nhận trong lòng sự thật
Về cảnh đời vốn dĩ mong manh.
Có những chiều dạo bước trong bâng khuâng
Xôn xao trong lòng biết bao kỷ niệm
Dẫu biết rằng không có gì vĩnh viễn
Mà sao trong lòng vẫn thấy quặn đau.
Có những khi trằn trọc đêm thâu
Không thể làm gì để quên đi nỗi nhớ
Để quên cảm giác bên nhau một thuở
Để có thể tiếp tục cuộc sống đời thường sẽ tới ngày mai.
Cuộc sống là một chuỗi nối tiếp giữa tỉnh và say
Là hôm nay còn và ngày mai sẽ mất
Liệu chân lý ấy có bao giờ không thật
Để ta có lại những gì đã có ngày hôm qua?
MG
18-11-2017
Không có nhận xét nào