Chiều nay gió về như bão
Cuốn theo từng đụn lá vàng
Cuộn về nỗi buồn xa vắng
Một trời kỷ niệm xôn xao.
Gió chở tôi về nơi ấy
Một góc quê đẫm tình người
Nơi có những con đường nhỏ
Nghẹn ngào đỡ lá tre rơi.
Phía xa lấp ló mặt ao
Thẹn thùng nấp sau khóm lá
Như coi tôi là người lạ
Như cô gái đã đến thì.
Tôi lặng người nhẹ bước đi
Ký ức ùa về nhức nhối
Mong manh bóng người con gái
Tư lự ngắm cá vàng bơi.
Căn nhà mái lá kia rồi
Tôi vẫn thấy em ngồi đó
Tóc xoã trên trang sách mở
Chiếc váy chấm nhỏ tôi yêu.
Yên tĩnh sao một buổi chiều
Ngay cả tiếng ve cũng khẽ
Hoa bưởi toả hương nhè nhẹ
Có phải từ mái tóc em?
Tôi chỉ biết đứng lặng im
Trái tim chìm vào dĩ vãng
Đôi mắt em buồn đăm đắm
Nhìn tôi muốn nói điều gì.
Kỷ niệm ơi để tôi đi
Đừng làm đau lòng thêm nữa
Tình kia đã lỡ dang dở
Để lại thương nhớ không quên.
MG
1 Tháng 11 lúc 20:26
Không có nhận xét nào