Em nói rằng sẽ chẳng sợ cô đơn
Nhưng đôi mắt tố cáo em điều đó
Đôi mắt mở to như cửa sổ kia bỏ ngỏ
Đang thẫn thờ nhìn vào cõi hư vô.
Em nói rằng mãi chẳng sợ cô đơn
Nhưng tôi thấy nét cô đơn hiện rõ
Qua nét mặt, bờ môi, qua cái nhìn tư lự
Không cười, không cáu giận,
chỉ có vẻ lãnh đạm của cô đơn.
Đèn đường khuya át ánh trăng mờ
Vẻ đẹp đơn sơ và ánh buồn trên mắt
Dậy lên trong tôi nỗi buồn mang mác
Nhìn em buồn tôi cũng chẳng vui đâu.
Đã biết chẳng thể là của nhau
Đã im lặng lùi xa vào dĩ vãng
Đã cố quay lưng tìm vui trong tản mạn
Mà sao vẫn chẳng thể nào quên...
#MạnhGiao
21-10-2017
Không có nhận xét nào