Có những người sinh ra vào năm ưu tư,
Tháng ưu tư và ngày giờ cũng ưu tư nốt.
Bởi lẽ đó họ suốt ngày tư lự,
Ngẫm nghĩ sự đời, vắng tiếng cười vui.
Những khi xung quanh rộn rã tiếng nói cười
Họ lại thấy chuyện mọi người vô vị
Phải chăng họ là người sống thiên về lý trí
Mặc dù trong lòng vẫn ấm áp tình thương.
Họ khát khao hạnh phúc lứa đôi
Nhưng lại sợ những điều đi liền theo đó
Trách móc, dỗi hờn, đi về gò bó
Và trăm điều không tỏ làm mất tự do.
Người ta nói yêu ai là dành hết cho người đó
Tất cả những gì mình có, kể cả tự do
Bởi vậy họ từng phút từng giờ
Ngẫm nghĩ mình có nên đánh đổi?
Mỗi khi thấy một khuôn mặt rạng ngời
Đi bên ai trong tiếng cười hạnh phúc
Họ liền thấy vẫn người đó với vẻ ngoài suy nhược
Mặt đăm chiêu chẳng nói chẳng cười.
Bởi họ sợ không thể mang lại nụ cười
Cho ai đó trong suốt cuộc đời chung sống
Nên đành chấp nhận dấu kín trái tim rung động
Và nuốt trở lại trong lòng những lời nói yêu thương.
Và họ cứ loay hoay trong cuộc sống đời thường
Có khi cả ngày không cười không nói
Gánh cô đơn đi về sớm tối
Chôn sâu trong lòng tình cảm với người thương.
#MạnhGiao
03h00 13-11-2017
Không có nhận xét nào