Tôi vốn là một kẻ tin người
Tôi vốn là một kẻ tin người.
Với tính cả tin của mình tôi đã nhận được nhiều bài học từ cuộc sống.
Bài học đầu tiên nhận được lúc tôi còn bé tí, khi đang học tiểu học. Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in cái ngày ấy.
Từ nhà đến trường tôi phải đi vòng qua một cánh ruộng nước. Con đường làng uốn lượn mềm mại vòng qua quá nửa thửa ruộng.
Tôi nhớ mùa gặt về hương lúa thơm ngào ngạt mỗi khi tôi trên đường đến trường hoặc về nhà, vừa đi vừa đá mấy cây hoa dại ven đường, hoặc đuổi theo chộp mấy con châu chấu. Tiếng chim cu gáy thoảng bay trong gió...
Hôm đó là sau vụ gặt. Cánh ruộng nước chỉ còn trơ những gốc rạ. Tôi và thằng bạn đang trên đường về nhà.
Khi tới chỗ cánh ruộng nước thằng bạn nảy ra sáng kiến:
- Tao với mày cởi dép lội tắt ruộng về cho nhanh, chứ đi vòng lâu lắm.
Tôi tán thành ngay vì thấy ý nó cũng hay hay.
Rồi xăng xái xắn quần, bỏ dép vào ba lô, lội phăng xuống ruộng, bùn ngập tới đầu gối.
Đi được khoảng chục bước tôi thấy có gì sai sai vì sau lưng yên ắng quá, không thấy tiếng bước chân lội bùn ộp oạp của thằng bạn. Ngoảng lại thấy nó vẫn đứng trên bờ và không có vẻ gì sắp bước xuống ruộng.
Tôi hỏi:
- Ơ thế mày còn đứng đấy làm gì?
Nó trả lời:
- Thôi tao không lội ruộng đâu, nhiều bùn quá. Mày cứ đi qua ruộng đi, còn tao đi trên bờ xem đường nào nhanh hơn.
Nói xong nó cất bước theo đường cũ.
Còn tôi cắm đầu lội bùn tiếp, trong đầu cứ nghĩ mãi: sao lại thế nhỉ?
Sau này tôi gặp rất nhiều trường hợp tương tự.
Tôi cứ tin người, sống chân thành như bản tính của mình, và cứ bị lừa. Chẳng bao giờ rút kinh nghiệm được vì mỗi lần bị lừa một kiểu khác nhau.
Vì bản tính quá nhạy cảm, tôi cảm thấy tổn thương nhiều khi không phải do sự lừa dối, mà chỉ đơn thuần là một sự thất hứa, một sự đối xử không công bằng của ai đó, nhất là nếu người đó giữ một vị trí đặc biệt trong tình cảm của mình. Trong trường hợp đó, lấy lại ổn định tâm lý thật không dễ dàng.
Mỗi lần bị tổn thương, sau những phản ứng tâm lý bột phát nhất thời, tôi thường trở lại im lặng. Tôi ít nó dần, ít bạn dần, ngày càng cô độc.
Trong cuộc sống ta luôn phải tiếp xúc với những khó chịu, buồn bực, bất công, vô lý...
Ta cần phải chấp nhận sự thật là con người là như vậy, xã hội là như vậy, cuộc sống là như vậy. Nó diễn ra không bởi sự cố ý, mà là quy luật nó như thế và ta không thể bắt chúng diễn ra như ý mình muốn.
Hoặc là chấp nhận thực tế và vui vẻ sống với những gì mình nhận được, hoặc là cứ triền miên trách người, hận đời và đau khổ tới lúc chết.
Trong một buổi thiền tại một ngôi chùa, các sư đệ tử phàn nàn với sư thầy Ajahn Chah:
Thưa sư phụ, xóm bên họ đang có đám cưới, tiếng nhạc tiếng ca hát quấy rầy chúng con quá, không thể nào ngồi thiền được.
Sư Ajahn Chah đáp:
- Không phải tiếng ca hát quấy rầy các sư, mà là chính các sư quấy rầy tiếng ca hát.

Không có nhận xét nào