Cứ yêu thôi, yêu trong trẻo như nước
Bé em vừa share cho đường link fb một bài viết, đại ý là một người chồng đã từng rất chiều chuộng, săn đón, thậm chí cung phụng cô nhân vật chính, nhưng rồi sau khi kết hôn một thời gian, anh ta vẫn ngoại tình. Và chốt lại là mất niềm tin vào đàn ông, là thất vọng, và một danh sách các chiêu thức kiểm soát, theo dõi chồng. Bài viết được rất nhiều quan tâm, đồng tình, chia sẻ, chị em thi nhau tag chồng, tag người yêu vào để dằn mặt. Tôi chỉ muốn hỏi chị em 2 câu thế này: thứ nhất, sống như vậy có mệt không? Thứ hai, các chị có chắc đó là tình yêu không?
Thỉnh thoảng, có những bạn hỏi tôi rằng: làm thế nào để giữ người kia mãi ở bên mình? Tôi vẫn thường trả lời rằng: Cứ yêu thôi, chứ đừng giữ. Tình yêu cũng giống như nước vậy, nếu bạn nắm chặt, nước sẽ tràn ra; cách duy nhất để giữ được nó, là nâng niu ! Thực ra tôi đã từng bị cắm sừng, không phải một lần, mà là vài lần. Bị cắm miết, tôi mới nhận ra một điều: những người phản bội tôi đều là những người mà tôi luôn cố gắng nắm giữ họ, luôn cố gắng đặt họ trong tầm kiểm soát. Và cũng chính lúc đó, tôi mới hốt hoảng khi phát hiện ra rằng, tôi và rất nhiều phụ nữ quanh tôi đều mắc phải một sai lầm: đó là chúng ta luôn lầm tưởng sự sở hữu với tình yêu.
Đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân: tại sao mình lại chọn yêu người đó và bạn muốn gì ở mối quan hệ này chưa? À là tại vì tôi phải kết hôn trước năm 30 tuổi, trong số mọi ứng cử viên thì anh ta là người thoả mãn hầu hết những điều kiện mà tôi kì vọng, anh ta có công việc và thu nhập ổn định, anh ta chiều chuộng, chăm sóc tôi, anh ta có trách nhiệm và có thể là chỗ dựa tin cậy cho tôi, nói tóm lại là vì tôi nghĩ anh ta có thể mang lại cho tôi hạnh phúc? Trong tất cả những lý do trên, có lý do nào không bắt đầu bằng mệnh đề "anh ta" không?
Nếu bạn hỏi tôi của ngày hôm nay, ngày mà tôi chưa bị cắm sừng rằng: vì sao tôi yêu người tôi đang yêu? Tôi sẽ trả lời bạn rằng: là vì tôi muốn làm cho anh ấy hạnh phúc. Còn nếu một ngày anh tìm thấy hạnh phúc ở một người con gái khác, thì tôi sẽ để anh đi, bởi vì tôi yêu anh và muốn anh hạnh phúc, thế thôi. Nghe có sến súa không? có hư cấu không? có buồn cười ko? nhưng đó là sự thật. Sau rất nhiều tổn thương, tôi nhận ra một điều rằng: khi bạn yêu ai đó, hãy cho đi một cách tự nguyện, đừng hi vọng được đền đáp, đừng hi vọng được nhận lại, bởi khi đó, tình yêu sẽ chỉ là một sự trao đổi mà thôi. Và cũng từ khi ngộ ra chân lý này, tôi mới thực sự cảm nhận hai từ "hạnh phúc" theo đúng nghĩa của nó. Thứ hạnh phúc mộc mạc, không sợ hãi, không hoài nghi, không phòng vệ, không cảnh giác, nhưng sâu đậm và ấm áp.
Đàn ông hay đàn bà thì đều là những sinh vật có bản năng giới tính, rất khó để khước từ sự hấp dẫn từ một kẻ khác giới. Vậy thì ranh giới nào ngăn chặn một người đàn ông hay một người đàn bà phản bội? Đó là tình thương. Khi bạn thật tâm yêu ai đó rất nhiều, bạn sẽ phát sinh một thứ tình cảm tên là "tình thương", thứ khiến bạn thấy đau khi người kia đau, khiến bạn sợ hãi khi phải thấy người kia chịu đựng. Đó mới là mấu chốt của sự chung thuỷ.
Mà bạn biết không, khổ nỗi, bạn có thể bắt ai đó quan tâm, chăm sóc, chịu trách nhiệm về bạn; nhưng lại không thể bắt họ thương bạn. Tình thương chỉ có thể đến một cách tự nhiên, nếu người ta cảm nhận được hết sự chân thành và tình yêu thuần tuý mà bạn dành cho họ. (Còn nếu đã cố gắng hết sức, yêu thương hết lòng mà người ta vẫn không cảm nhận được thì thôi, dẹp đi chứ biết làm thế nào)
Thế nên cứ yêu thôi, yêu trong trẻo như nước , bởi vì tình yêu vốn vẫn đơn giản như thế: bạn cho đi là tự nguyện, người ta đáp lại là tuỳ tâm.
fb Kim Oanh

Không có nhận xét nào