Góc công viên
Đã nhiều năm tôi sống cách công viên chỉ hơn trăm bước chân. Hàng ngày tôi lái xe trên con đường cạnh công viên ít nhất hai lần, trừ những khi đi công tác xa. Rất nhiều lần tôi đi dạo ngang dọc khắp công viên, mắt nhìn lơ đãng mọi vật...
Tôi chẳng hề để ý hàng năm, tại một góc nào đó của công viên, trong khoảng khắc ngắn ngủi vài ngày, thậm chí chỉ 1 ngày, thu vàng khoác chiếc áo lộng lẫy lướt qua công viên, không hẹn trước, lặng lẽ, có chăng chỉ xào xạc nhẹ nhàng như tiếng người con gái thì thào bên tai người yêu...
Cho đến một ngày, nhìn thấy bức ảnh của ai đó chụp góc công viên quen thuộc, tôi mới ngỡ ngàng - à, thì ra ta đã bỏ lỡ...
Giống như trong cuộc đời. Chúng ta thường bỏ lỡ rất nhiều khoảng khắc có thể làm ta rung động. Ta thường thấy nhau khi đang vội vã, đăm chiêu, cau có, quần áo lôi thôi, mải nghe điện thoại, đang to tiếng với ai đó, đang thanh minh xin lỗi người nào đó... những khoảng khắc thật khó mang lại cảm
tình cho người khác.
Bởi vậy khi ta rung động với ai đó, người đời gọi là gặp đúng người, đúng thời điểm, còn nhà Phật chỉ gói gọn trong một chữ DUYÊN.
Chữ Duyên thật bao la, vi diệu. Không những chỉ giữa người với người, mà ngay một cảnh đẹp cũng phải có duyên mới thấy.
Vậy nên, hãy trân trọng tất cả những gì có duyên gặp được...
#MạnhGiao
October 18 at 9:36 PM 2018

Không có nhận xét nào